(Dân trí) - Ngày cảm nhận tin người mẹ mất trong trại giam, Hải Bánh xé đi một tờ lịch, viết lên khía cạnh sau một chiếc chữ: "Con ăn năn lắm bà bầu ơi! chị em hay tha thiết bị cho con bất hiếu. Nhỏ thương chị em lắm mẹ ơi..."


Ngày cảm nhận tin bà bầu mất vào trại giam, Nguyễn Tuấn Hải (tức Hải Bánh, SN 1967) xé tờ lịch bảo quản đến tận bây giờ. Trên mặt sau tờ lịch, Hải Bánh ghi loại chữ: "Con hối hận lắm bà mẹ ơi! người mẹ hãy tha thứ cho nhỏ bất hiếu. Con thương mẹ lắm bà bầu ơi…".

Bạn đang xem: Hải bánh bây giờ ra sao

Trùm giang hồ Hải Bánh rơi nước mắt khi nhớ về bà bầu và 20 năm trong tù đọng (Video: Phạm Tiến - Minh Hoàng).

Tôi ghi nhớ như in hầu như lời đó. Ghi nhớ cả cái cảm hứng khi tôi triệu chứng kiến anh em mình vừa vài phút trước còn bao phủ lấy mình, vài ba phút sau đã thành ma rồi. Tôi bất chợt thấy cuộc sống của bản thân quý giá quá. Vì tín đồ ta đề nghị chết, còn tôi thì được sống. Mặc dù là án phổ biến thân, nhưng đặc biệt là tôi vẫn tồn tại được sống.

Nên ngày lao vào trại giam Z30A, tôi chưa dám nghĩ cho ngày về vội, vày rủi ro một trong những năm tù túng tội lâu năm đằng đẵng như vậy là hết sức lớn. Tôi chỉ nghĩ mang lại duy nhất việc đó: Tôi nên sống!

Tô Lan Hương: ví như là vậy thì ngày chuyển Năm Cam ra pháp trường, tất cả dịp nói với nhau lời cuối, anh có oán thù trách Năm Cam?

Hải Bánh: Tôi lưu giữ chuyến xe cộ tử tù hãm năm đó có tôi, gồm anh Năm Cam với anh Lai Em. Anh Lai Em ngồi cạnh tôi, còn anh Năm Cam ngồi trước mặt. Trên tuyến đường ra pháp trường, anh Năm Cam trước mắt tôi chỉ là 1 trong những ông già tóc tệ bạc trắng, tay kẹp chặt giữa hai gối, ngước đôi mắt lên chú ý thùng xe, không phải còn bóng hình một ông trùm.

Tôi ôm anh Năm Cam, không nói gì cả. Lúc đó, mọi mâu thuẫn trước đó giữa cửa hàng chúng tôi tan biến.

Tô Lan Hương: Khi đưa tiễn những đồng phạm cùng vụ án ra pháp trường, anh suy nghĩ gì về việc sống?

Hải Bánh: Chị vẫn không bao giờ hiểu được trung ương trạng của những người như chúng tôi lúc đó. Và tôi đoán trọng điểm trạng anh Năm cũng vậy: trống rỗng đầu óc, như người mất hồn, thân thể tôi cứ như ko thuộc về tôi nữa. Biết bằng hữu mình chỉ chút nữa thôi sẽ ra ngôi trường bắn, tôi new hiểu cuộc sống thật hy vọng manh. Người chỉ vừa mới thì thầm đây nhưng vài phút sau đã thành ma rồi.

Tôi phân biệt còn sống, còn được hít thở, còn được đau khổ, thì còn là vui sướng. Tôi yêu cuộc sống này hơn lúc nào hết vào giây phút đấy.

Khi tôi vào trại giam với án tù phổ biến thân, vày yêu cuộc sống thường ngày nên tôi ko nghĩ cho ngày về. Vị nếu nghĩ đến ngày về thì đang chết. Tôi đồng ý từ nay trại giam này là bên tôi, từ nay tôi sẽ không hề quần áo đẹp, sẽ không có phở ngon nhằm ăn. Cuộc sống đời thường của tôi là nghỉ ngơi đây, vào 4 tường ngăn khu bên tù này, với tôi phải bằng lòng với hiện tại, đồng ý thực tại. Gồm thế thì mới sống được qua ngần ấy năm tù.

Con ân hận lắm bà mẹ ơi! người mẹ hãy tha thiết bị cho nhỏ bất hiếu. Bé thương bà bầu lắm bà mẹ ơi…".

Hải Bánh: Tôi vẫn vậy, buộc lòng bắt buộc vậy. Tôi vẫn buộc phải là tín đồ như vậy thì mới sống được trong công ty tù. Trường hợp tôi tỏ ra yếu kém thì tôi sẽ cực nhọc tồn tại. Tôi phải khiến cho những tù nhân khác hiểu rằng tôi là người không dễ trêu chọc, bao gồm vậy bắt đầu sống im được.

Tôi có thể nhường suất cơm trắng của mình cho người khác, dẫu vậy tôi cũng phải tạo nên họ gọi là Hải Bánh không hễ vào ai thì cũng chớ ai hễ vào Hải Bánh; Hải Bánh không đến gần ai thì cũng đừng ai đến gần Hải Bánh. Gồm lần tôi nói với bạn tù: "Đến tuổi tao, lẽ ra giờ này đề nghị được gần nhỏ cháu, được uống chén bát trà rồi nhàn rỗi đánh cờ, tuy vậy tao phải ở chỗ này với bọn chúng mày, đề xuất chúng mày đừng gồm trêu vào tao".

Cũng có lần, tôi gặp một tội phạm nghèo, chỉ vày thiếu 30 triệu tiền khắc chế hậu quả, đề nghị lẽ ra hoàn toàn có thể chỉ đề nghị ở tù 8 năm (nếu được giảm án) thì sẽ buộc phải ở tù hãm 15 năm. Phải tôi tập hợp các phạm nhân trong phân trại lại, yêu cầu mỗi cá nhân đóng góp một ít, số còn sót lại thiếu bao nhiêu tôi đóng, để giúp đỡ người tù đó sớm được tự do.

Những chuyện này, chị ghi hình lại làm bởi chứng, tôi nói không đúng câu nào bạn ta sẽ cười tôi câu đó.

Hải Bánh: Tôi là 1 trong những người tù tầm thường thân. Tầm thường thân là án tù cơ mà khi ra tòa, quan toà tuyên "cách ly vô thời hạn với làng hội". Đã với án tầm thường thân thì gồm nghĩa phía trước là mờ mịt, mình chỉ biết sinh sống ngày nào tốt ngày đó, cứ lần hồi bò dần về phía trước.

Ở vào tù, tôi đề ra từng mốc từng mốc nhằm phấn đấu. 5 năm đầu tiên qua đi, tôi thở phào một cái, auto viên mình trong lòng, vậy là giữ được 5 năm rồi, thôi nỗ lực giữ tiếp 5 năm nữa nhé. 5 năm thứ 2 qua đi, lại thở phào một cái, lại khích lệ mình duy trì thêm hai năm nữa nhé. Bởi vì nếu vượt qua 12 năm tôn tạo không vi phạm gì, tôi sẽ tiến hành giảm án từ tù đọng vô thời hạn xuống 30 năm. Nhưng chỉ việc một vi phạm nhỏ dại thì tôi đang nhận 1 chiếc biên bạn dạng và mất đi toàn bộ 12 năm tìm mọi cách trước đó.

12 năm tù trước tiên là khó khăn nhất với tôi, và lúc chạm mặt chị sinh sống Z30A 11 năm trước chính là thời khắc trở ngại ấy, vày tôi sống sinh hoạt trong một môi trường mà nói nôm na là toàn "thằng mất dạy" sinh hoạt với nhau. Càng lúc đến gần kề mốc sút án, đã càng có nhiều phạm nhân kiếm chuyện với tôi. Đó là những người dân vì vi phạm luật nên không được bớt án năm đó. Họ vẫn thường khiêu khích phần đa phạm nhân sẽ trong thời kỳ nhạy cảm cảm, để hủy hoại toàn cục nỗ lực tìm mọi cách của bạn ta trước đó. đề nghị tôi giỏi nói những người đến mốc giảm án giống như những bé cua lột, là thời kì dễ dẫn đến tổn thương nhất.

Tô Lan Hương: Có bao giờ ở thời khắc quyết định đó, anh lâm vào cảnh cảnh gần như là không kềm chế được phiên bản thân với phải nỗ lực cố gắng đấu tranh với chủ yếu mình?

Hải Bánh: gồm chứ! có những khi ở thời gian đó, tôi bị người ta thách thức, bị khiêu khích, tôi yêu cầu đi ra một chỗ, ngửa mặt lên trời, nuốt nước bọt, để kiềm chế cơn khó chịu trong lòng. Bởi vì nếu buông bỏ giảm án, thì tức là buông quăng quật cả mạng mình. Còn ví như tôi giữ được, thì còn rất có thể trở về với nhỏ cháu.

Xem thêm: Mưa Sao Băng Ước Có Thành Hiện Thực Không, Sao Băng Là Gì

Ngày ba tôi còn sống, tôi hứa với ông "con nhất quyết sẽ về". Nên trong những năm ở trong tù, tôi chuyên tâm cải tạo. Tôi viết một chữ NHẪN vĩ đại treo ngay ở bức tường chính trong loại lán bé dại của tôi trong trại giam. Dưới chữ NHẪN đó, tôi ghi một mẫu chữ nhỏ tuổi "để nhưng mà về".

Những cơ hội bị khiêu khích, tôi sẽ thường xuyên lẩm nhẩm vào đầu, nhiều lúc đến nấc nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Phải NHẪN, để nhưng mà về". Nó như câu thần chú, nhằm tôi kiên trì hết ngày nay qua năm khác.

Với tôi chính là dấu mốc đỉnh điểm nhất, do không phải ai ai cũng dễ dàng giữ được 12 năm đâu, nhất là 1 trong người như tôi. Cơ mà vào những lần giảm án sau này, tôi số đông giữ lại các tờ quyết định giảm án, vừa có tác dụng động lực, cơ mà cũng vừa có tác dụng kỷ niệm.

21 năm ở tù lâu năm lắm. Tất cả hôm tôi ở trong tuy vậy sắt, nhìn thấy một con bướm cất cánh vào trong phòng giam. Con bướm cứ loay hoay mà không có cách nào tìm kiếm được cửa sổ. Tôi nằm nhìn con bướm đó, trong mồm cứ lẩm bẩm: cất cánh lên trên, thanh lịch trái một chút, nhích lên dần tí nữa...

Tôi chỉ mong con bướm được từ do. Rồi lúc nó cất cánh đi rồi, tôi lại buột miệng: "Bướm ơi, tao chỉ muốn được là mày để bay thoát ra khỏi đây…".

Tôi vẫn khép lại cuộc sống tù tội của chính bản thân mình như thế!

Kỳ II: hầu như ngày tháng đầu trở về nhà sau 21 năm tù, bao gồm người ý kiến đề nghị Hải Bánh trở lại cuộc đời giang hồ. Người đàn ông này trả lời: "Anh hết thời rồi! Nửa đời trước anh dành riêng cho anh em, nửa đời về sau chỉ muốn sống vì mái ấm gia đình nhiều hơn".

(Dân trí) - đều tháng đầu về nhà sau 21 năm tù, Hải Bánh trải một lớp đệm dưới chân bàn thờ cúng mẹ nằm ngủ, cho dù trời tương đối lạnh. Hải bảo, bản thân giờ vẫn già, chỉ từ chút thời gian nên anh muốn dành riêng cho gia đình.


Lúc tôi chưa đi tù, tôi lo cho bố mẹ tôi tương đối đầy đủ thứ gì, nhưng tôi lại làm phụ huynh day dứt nhiều nhất. Tôi ân hận, cực kỳ ân hận!

Tô Lan Hương: Xa nhau 21 năm, quan hệ của anh với con gái có xa biện pháp khi anh trở về?

Hải Bánh: phụ nữ lo cho tôi nhiều. Lúc tôi new về, thấy tôi tuyệt khóc yêu quý mẹ, đàn bà tôi lại bảo ck con về công ty ngủ, còn cháu thì trải đệm ra nằm ngay bên cạnh trông tôi. Giờ cơm nước của tôi đông đảo do bé lo cho.

Dù cụ nào thì shop chúng tôi mãi là gia đình, là huyết thịt của nhau. Shop chúng tôi có xa biện pháp nhau từng nào thì hiện giờ về, tình cảm phụ vương con vẫn tồn tại đó.

Hải Bánh: Tôi nói với họ, Hải Bánh hết thời rồi!

Giờ tôi già rồi, chỉ từ chút thời hạn thôi nên tôi phải giành cho gia đình. Thời trước tôi sống quanh đó đường, chỉ nghĩ rằng mình đề nghị sống bởi vì anh em. Cũng vì anh em mà tôi bỏ phụ huynh đi mấy chục năm không về, mang đến lúc về thì trên đời ko còn bố mẹ nữa. Tuy nhiên giờ, tôi cũng gần 60 tuổi đề xuất phải sinh sống cho mái ấm gia đình mình nhiều hơn.

Trong hai mươi năm tù, bạn bè ai thương, ai quý, ai vào thăm, ai gửi mang lại tôi loại gì, tôi đầy đủ nhớ không quên. Dịp tôi khổ nhất thì bọn họ không quăng quật tôi, tôi ghi nhận. Với khi tôi về, tôi cho nhà từng người một nhằm hỏi thăm...

Mà tôi cũng là tín đồ tự ý thức được giờ đồng hồ mình sẽ đứng ở chỗ nào. Tôi không thể thuộc về thời đại này nữa, cũng không say đắm hố.

Có fan mời tôi về làm việc này bài toán kia, thu nhập cá nhân tốt, tuy thế tôi đầy đủ thông minh nhằm hiểu. Chắc rằng họ không phải tôi thật, mà chỉ việc tôi về nhằm "làm hình ảnh".

Tôi đã không đồng ý vì không muốn xáo trộn. Tôi nghĩ, việc lắc đầu là giữ cho tất cả tôi và những người dân đó.