Truyện kể: Cô bé nhỏ bán diêm - Trường mầm non Happy House - Ngôi Nhà niềm hạnh phúc nuôi dạy dỗ trẻ theo cách thức giáo dục Nhật Bản

Truyện kể: Cô nhỏ xíu bán diêm - Trường mầm non Happy House - Ngôi Nhà hạnh phúc nuôi dạy dỗ trẻ theo cách thức giáo dục Nhật Bản

Truyện kể: Cô bé bỏng bán diêm - Trường mần nin thiếu nhi Happy House - Ngôi Nhà hạnh phúc nuôi dạy dỗ trẻ theo cách thức giáo dục Nhật bản Truyện kể: Cô bé xíu bán diêm - Trường thiếu nhi Happy House - Ngôi Nhà hạnh phúc nuôi dạy trẻ theo phương pháp giáo dục Nhật bạn dạng Truyện kể: Cô bé bỏng bán diêm - Trường mần nin thiếu nhi Happy House - Ngôi Nhà niềm hạnh phúc nuôi dạy trẻ theo cách thức giáo dục Nhật bản
*

*

Giao quá năm ấy trời thật lạnh với tuyết rơi xối xả. Trời vẫn xế chiều, trong bóng tối và giá bán lạnh, một em nhỏ xíu đầu trần, chân đất cùng mọi gói diêm vẫn long dong dọc phố mặc cho hầu như bông tuyết rơi đầy trên làn tóc hoe rubi xõa ngang vai. Đôi giày quá rộng lớn vốn là của mẹ, một chiếc đã biết thành cuốn theo bánh cỗ xe song mã lướt nhanh khi em đi qua phố, mẫu kia thì một thằng nhỏ bé lấy đi.

Bạn đang xem: Em là cô bé bán diêm


Các hành lang cửa số đã sáng đèn với mùi ngỗng cù thơm lừng tỏa ra. Nhỏ bé vẫn biết hôm nay là giao quá nhưng không dám về nhà, chắc bố sẽ tấn công đòn vì một ngày dài chưa bán tốt lấy một xu, cùng với lại ở trong nhà nào có hơn gì, nó chỉ có mỗi cái mái dột nát mặc mang lại gió rít.
Cuộn tín đồ trong góc thân hai khu nhà ở nhưng thuộc hạ vẫn ngừng hoạt động vì lạnh, em chợt nghĩ biết đâu nhảy diêm lên sẽ tốt hơn, ít nhất cũng rất có thể sưởi nóng những ngón tay. Que trước tiên bật lên, hơ tay bên trên ngọn lửa ấm áp sáng bừng như cây nến nhỏ, em tưởng mình sẽ ngồi trước cái lò sưởi sắt khổng lồ với chân đế với tháp trang trí bởi đồng. Lửa vụt tắt, lò sưởi phát triển thành mất, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.
Cô nhỏ nhắn bật que diêm sản phẩm công nghệ hai, tường ngăn trước mặt hốt nhiên trở buộc phải trong suốt, bé nhỏ nhìn thấy vào nhà là một trong những bàn nạp năng lượng phủ khăn white như tuyết với bé ngỗng quay nhồi táo apple và mận khô đang bốc khá nghi ngút. Và lạ kỳ chưa! nhỏ ngỗng hốt nhiên từ bên trên đĩa khiêu vũ xuống, lạch đạch tiến về phía em cùng với dĩa và dao gặm ở ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, chẳng còn điều gì ngoài tường ngăn dày về tối tăm, lúc nào cũng ẩm ướt và lạnh lẽo ngay trước mặt.
Bé bật một que diêm nữa, cùng thấy mình đã ngồi bên dưới cây thông Noel làm đẹp dây nến cùng tranh rực rỡ. Với tay về phía cây thông, que diêm tắt lịm, em thấy ánh nến cất cánh lên cao, cao mãi trông giống như những vì sao. Rồi một vị sao rơi xuống, “Ai đó sẽ từ giã cõi đời.”, em bé xíu nghĩ bởi vì nhớ mang lại lời bà, người duy nhất thương mến mình bên trên cõi đời này.
Cô nhỏ xíu bật que diêm lắp thêm tư, ánh nắng bỗng bao trùm, giữa vầng sáng, bà vẫn đứng đó, mỉm cười hiền từ và âu yếm. “Bà ơi!”, em khóc nấc lên, “Bà mang cháu đi thuộc nhé! con cháu biết bà vẫn rời bỏ cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ mất tích như loại lò sưởi ấm cúng kia, như chú ngỗng quay cùng cây thông rực rỡ”. Em cấp vàng cho tất cả gói diêm vào ngọn lửa, ánh sáng bừng lên còn hơn cả vầng dương và bà trông như chưa đẹp lão, to lớn đến cầm cố bao giờ. Bà ôm em trong vòng tay rồi cả nhị cùng cất cánh lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, xa dần mãi phương diện đất, mang lại với Chúa, mang đến nơi không hề đói khát và nỗi khổ đau.
Rạng sáng hôm sau, tín đồ ta thấy cô bé đáng thương sẽ ngồi tựa vào tường, má ửng hồng, niềm vui nở bên trên môi. Em đã chết cóng, tay vẫn cố gắng chặt phần đa que diêm, một nhúm đang cháy tàn. “Nó thay sưởi nóng cho mình.”, mọi fan nói mà phân vân được những gì đẹp tươi em đã chú ý thấy cũng như cõi thiên đàng mà em cùng mang đến với bà.

HAPPY HOUSE KINDERGARTEN

*
Giữa trời đông giá rét, một em gái nhỏ dại đầu trần, chânđi đất, sẽ dò dẫm trong tối tối. Lúc thoát khỏi nhà em tất cả đi giày vải, nhưnggiày vải bỏng có chức năng gì cơ chứ !

Giày ấy của người mẹ em nhằm lại, rộng quá, em đã liên tiếplàm văng mất cả hai loại khi em chạy qua đường, vào mức hai loại xe con ngữa đangphóng nước đại.

Chiếcthứ độc nhất bị xe song mã nghiến, rồi bám theo tuyết vào bánh xe; ráng là mất hút.Còn chiếc thứ hai, một thằng bé xíu lượm được, cười sằng sặc, lấy tung lên trời. Nócòn nói cùng với em nhỏ bé rằng nó sẽ lưu lại chiếc giày để gia công nôi cho con chó sau này.

Thếlà em buộc phải đi đất, chân em mẩn đỏ lên, rồi tím bầm lại vì rét. Chiếctạp dềcũkỹ của em đựng đầy diêm với tay em còn vắt thêm một bao. Em cầm cố kiếm một địa điểm cónhiều người qua lại. Nhưng lại trời lạnh quá, khách hàng qua đường gần như rảo cách rấtnhanh, chẳng ai đoái hoài cho lời chào hàng của em. Xuyên ngày em chẳng chào bán đượcgì cả với chẳng ai tía thí mang đến em chút đỉnh.Em béđángthương, bụng đói cật rét, vẫn lang thang trên đường. Bông tuyết dính đầy trênmái tóc lâu năm xõa thành từng búp trên lưng em, em cũng không để ý.

Cửa sổ phần lớn nhà rất nhiều sáng rực ánh đèn sáng và vào phố sựcnức hương thơm ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa cơ mà ! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bànội nhân hậu của em còn sống, em cũng được đóngiao thừaởnhà. Dẫu vậy thần chết đang đi đến cướp bà em đi mất, tài sản tiêu tán và gia đình emđã đề xuất lìa căn nhà xinh xắn gồm dây ngôi trường xuân leo quanh, nơi em vẫn sốngnhững ngày váy ấm, để mang lại chui rúc trong một xó buổi tối tăm, luôn luôn luôn nghe nhữnglời mắc nhiếc, chửi rủa.

*
Em ngồi nép vào một góc tường, giữa haingôi nhà,một loại xây lùi lại một chút.Em thu đôi bàn chân vào người, nhưng mỗi khi em càngthấy rét mướt buốt hơn. Tuy nhiên em chẳng thể nào về nhà còn nếu như không bán được không nhiều baodiêm, hay là không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về; một mực là phụ vương em sẽđánh em. Vả lại trong nhà cũng rét nạm thôi. Phụ vương con em sinh sống trên gác, sát căn hộ và,mặc dầu sẽ nhét giẻ rách nát vào các kẽ hở bên trên vách, gió vẫn thổi rít vào trongnhà. Từ bây giờ đôi bàn tay em đã cứng đờ ra. Chà ! giá chỉ quẹt mộtque diêmlênmà sưởi đến đỡ rét một chút ít nhỉ ? giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vàotường cơ mà hơ ngón tay rò rỉ ? ở đầu cuối em tiến công liều trét một que diêm. Diêm bénlửa thiệt là nhạy. Ngọn lửa thuở đầu xanh lam, từ từ biếc đi, trắng ra, rựchồng lên quanh que gỗ, sáng sủa chói trông mang lại vui mắt.

Em hơ đôi tay trên que diêm sáng sủa rực như than hồng.Chà ! Ánh sáng kỳ diệu làm sao ! Em tưởng như đang ngồi trước một lò sưởibằng sắt gồm có hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đếnvui mắt và tỏa ra tương đối nóng nhẹ dàng.

Xem thêm: Khám Phá Chợ Hoa Hồ Thị Kỷ Giá Bán, Chợ Hoa Hồ Thị Kỷ

Thậtlà dễ chịu và thoải mái ! Đôi bàn tay em hơ trên ngọn lửa; bên tay rứa diêm, loại ngón cáinóng bỏng lên. Chà ! lúc tuyết phủ kín đáo mặt đất, gió mùa rét thổi vun vút mà lại đượcngồi hàng giờ như thế, trong tối đông lạnh lẽo buốt, trước một lò sưởi, thì khoáibiết bao! Em vừa giạng chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi vươn lên là mất. Em ngồiđó, tay cầmque diêmđã tàn hẳn. Em bần thần cảngười và đột nhiên nghĩ ra rằng phụ thân em đã giao mang lại em đi cung cấp diêm; đêm nay, về nhàthế nào cũng bị thân phụ mắng.

Em quẹt que diêm vật dụng hai, diêm cháy cùng sáng rực lên.Bức tường như biến thành một tấm rèm bởi vải màn. Em nhìn thấu tận vào nhà.Bàn ăn uống đã dọn, tấm trải bàn trắng tinh, bên trên bàn bày toàn bát đĩa bằng sứ quý giá,và bao gồm cả một con ngỗng quay. Dẫu vậy điều kỳ diệu tốt nhất là ngỗng ta dancing ra khỏidĩa và với cả dao ăn, phóng sết, gặm trên lưng, tiến về phía em bé. Rồi… quediêm vụt tắt; trước phương diện em chỉ với là những bức tường chắn dầy đặc cùng lạnh lẽo.

Thực tế đã thay thế sửa chữa cho mộng mị: chẳng tất cả bàn ăn uống thịnhsoạn nào cả, nhưng chỉ gồm phố xá vắng vẻ teo, giá buốt, tuyết bao phủ trắng xoá, gió bấcvi vu với mấy ngừơi khách hàng qua con đường quần áo êm ấm vội vã đi đến những nơi hẹnhò, trả toàn hững hờ với cảnh nghèo khổ của em nhỏ bé bán diêm.

Emquẹtque diêmthứba. đột nhiên em thấy chỉ ra một cây thông Noel. Cây này bự và trang trí lộng lẫyhơn cây mà lại em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một thương lái giàu có. Hàngngàn ngọn nến sáng rực, lung linh trên cành lá xanh biếc và tương đối nhiều bức tranhmàu sắc bùng cháy rực rỡ như phần đông bức bày trong các tủ hàng, chỉ ra trước mắt em bé. Emvới đôi tay về phía cây… nhưng diêm tắt. Toàn bộ những ngọn nến cất cánh lên, cất cánh lênmãi rồi trở thành những ngôi sao trên trời.

*

–Chắc hẳn bao gồm ai vừa chết, em bé nhỏ tự nhủ, bởi bà em, người hiền khô độc độc nhất vô nhị đốivới em, đã chết từ lâu, trước đây thường nói rằng: “Khi có một vày sao đổi ngôilà có một linh hồn bay lên trời với thượng đế”.

Em quẹt một que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanhtỏa ra xung quanh và em bé xíu nhìn thấy rõ ràng là bà em đang mỉm mỉm cười với em.

–Bà ơi !Em béreo lên, cho con cháu đi cùng với !Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến hóa đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây
Noel ban nãy, nhưng xin bà đừng vứt cháu ở chỗ này; trước kia, khi bà không vềvới thượng đế chí nhân, bà cháu ta vẫn từng vui tươi biết bao ! dạo bước ấy bà đãtừng nhủ con cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn con cháu sẽ được gặp lại bà; bà ơi! cháuvan bà, bà xin với Thượng Đế chí nhân cho cháu về cùng với bà. Chắc bạn không từchối đâu.

Quediêm tắt phụt với ảo ảnh rực sáng sủa trên khuôn khía cạnh em bé bỏng cũng biết mất.

Thếlà em quẹt toàn bộ những que diêm sót lại trong bao. Em ước ao níu bà em lại !Diêm nối nhau chiếu sáng như thân ban ngày. Chưa khi nào em thấy bà em khổng lồ lớnvà đẹp lão như vậy này. Bà cụ cầm cố lấy tay em, rồi nhì bà cháu cất cánh vụt lên cao,

*
cao mãi, không có gì đói rét, đau khổ nào đe dọa họnữa. Họ sẽ về với Thuợng đế.

Sánghôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, mà lại mặt trời lên, trong sáng, chói changtrên khung trời xanh nhợt. Mọi bạn vui vẻ thoát ra khỏi nhà. Trong buổi sáng sớm lạnh lẽoấy, tại một xó tường tín đồ ta thấy một em gái gồm đôi má hồng với đôi môi vẫn mỉmcười. Em vẫn chết vày giá lạnh lẽo trong đêm giao thừa.

Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên xác sống em bé ngồigiữa nhữngbao diêm, trong các số ấy có một bao sẽ đốt hếtnhẵn. Mọi fan bảo nhau: “Chắc nó mong mỏi sưởi đến ấm!.” nhưng lại chẳng ai biếtnhững chiếc kỳ diệu em đang trông thấy, độc nhất vô nhị là cảnh huy hoàng thời điểm hai bà con cháu baylên để đón lấy những thú vui đầu năm.